Hẹn gặp Nhàn vào một buổi sáng cuối tuần oi ả tại Thu Vén, tôi được dịp chứng kiến cô chủ tất tả chạy lên mở cửa tiệm. Hôm nay không có nhân viên, Nhàn vừa nói vừa mở tung cửa chính, cửa sổ, đón nắng, đón gió, đón khách. Đôi ba vị khách vãng lai vào thăm thú cửa tiệm, chọn mua vài tấm bưu thiếp đậm chất vintage. Khi Nhàn đã hoàn thành bổn phận của chủ nhà, tôi mới có thể bắt đầu câu chuyện.
Vốn định phỏng vấn Nhàn về hành trình của cô và Thu Vén, câu chuyện của Nhàn lại vô tình đưa tôi về với gia đình nhỏ của cô. Những chuyện Nhàn kể không hẳn là hoàn toàn mới, nhưng nó vẫn khiến tôi không ít lần ngạc nhiên. Gia đình của Nhàn chắc chắn không thuộc kiểu-mẫu mà mọi người thường nhắc đến, nhưng nó là tổ ấm của riêng Nhàn, là nơi cô tìm thấy sự an yên khi được là chính mình.

Chào Nhàn. Cảm ơn bạn đã nhận lời tham gia series Women of Drobebox. Được biết đến là cô chủ xinh đẹp của Thu Vén, Nhàn có thể chia sẻ với mọi người về Thu Vén không?
Trước khi làm Thu Vén, Nhàn từng mở một nhà hàng khá lớn ở quận 2. Mình từng tâm huyết với nó lắm, đầu tư rất nhiều tiền bạc, công sức, thậm chí mình nghỉ luôn công việc đang làm. Làm được nửa năm thì mình mất nó. Mình bị lấy mặt bằng, lỗ 2 tỷ, trong tài khoản khi đó chỉ còn đúng hai mươi mấy triệu.
Mình quay lại với nghề thiết kế nội thất, nhưng cũng dùng số tiền còn lại để thuê một căn nhà, và mở ra một nơi gọi là Thu Vén. Cái tên Thu Vén nghĩa là “vén mùa thu lên”, vừa có nghĩa là thu nhặt những thứ còn lại. Mình bắt đầu gom góp vào đây những thứ trồng được, nhặt được, nấu được, cả những thứ được mọi người cho. Mọi người có thể đến Thu Vén mua đồ, đổi đồ, ăn đồ mình nấu. Thu Vén với mình như một chốn an yên để hồi phục bản thân vậy.
Rồi mọi chuyện cũng dần tốt lên, mình bắt đầu buôn bán với nó. Thu Vén trở thành một nơi thuộc về cộng đồng, mọi người có thể ghé lại và làm bất kì thứ gì mình thích. Đến giờ vẫn vậy, ở Thu Vén, các bạn nhân viên sẽ để khách tự do tham quan, và sẽ chỉ đến giúp khi được yêu cầu.

“Thu Vén với mình như một chốn an yên để hồi phục bản thân.”
Vậy có lẽ mất đi nhà hàng mình đặt nhiều tâm huyết là cú shock lớn nhất với Nhàn?
Không. Cú sốc lớn nhất đối với mình là chuyện … có bầu. Mình vốn rất thích trẻ con. Chồng mình bây giờ cũng là người yêu đầu tiên từ mười mấy năm về trước. Năm mình 23 tuổi, mẹ mình thấy con gái tham công tiếc việc nên hay đe là “Con cứ như vậy là con vô sinh rồi đó!”. Nghe vậy mình mới nói với chồng (bấy giờ là người yêu) là “Anh ơi, mẹ em nói em vô sinh rồi.” Chồng mình bảo yên tâm đi, thế là 9 tháng sau mình đẻ thật!
Hồi đó, mình còn không có ý định lấy chồng, càng không có ý định sinh con sớm như vậy. Mình và anh cũng trải qua nhiều chuyện phức tạp. Dù yêu nhau lắm, mình cũng từng chỉ muốn ở với nhau vậy thôi.
Người tính không bằng trời tính. Mình có bầu, nên hai bên gia đình quyết định làm dám cưới. Ban đầu mình cũng không định đăng ký kết hôn. Cá nhân mình quan niệm hai người thương nhau thì ở với nhau thế thôi, không cần ràng buộc với nhau bằng tờ giấy nào cả. Vậy nhưng khi con được 8 tháng tuổi, mình đi làm giấy khai sinh cho con thì được thông báo là nếu không có đăng ký kết hôn thì bé sẽ bị ghi là con mồ côi. Mình không hề muốn như vậy, nên hai vợ chồng mới dẫn nhau đi đăng ký kết hôn.
Kết hôn rồi thì Nhàn thấy cuộc sống của mình thế nào, có thay đổi nhiều không?
Chồng mình không ràng buộc gì mình hết. Mình muốn đi đâu, làm gì tùy ý. Vợ chồng không ràng buộc nhau nên sống với nhau hạnh phúc lắm. Gần đây mình vừa đi du lịch hết 10 ngày, mình chỉ cần báo chồng là anh sẽ ở nhà giữ con cho mình đi chơi. Ngược lại cũng vậy, có những tháng anh đi biền biệt, chỉ về nhà được vài ngày, mình vẫn vui vẻ để anh tự do, không hỏi gì. Tụi mình thoải mái với nhau lắm, còn thẳng thắn kể cho nhau nghe chuyện “crush” người này người kia nữa mà!
Mình cũng cảm thấy may mắn vì gặp được anh, người hiểu và chấp nhận tính cách của mình. Mình chán nằm giường, mình tuột xuống đất, mình ra phòng khách, anh cũng kệ. Lát sau mình lạnh quá lại chui vào giường, anh cũng chẳng nói gì. Có những hôm mình “chướng”, bảo anh là em muốn một mình, anh đi đâu mấy ngày đi, anh cũng… đi luôn. Với một người vốn không mặn mà với hôn nhân như mình, mình rất cảm ơn anh vì vẫn luôn cho mình không gian riêng, để mình không thấy bị cầm tù.

“Vợ chồng không ràng buộc nhau nên sống với nhau hạnh phúc lắm.”
Vậy tính ra thì kết hôn cũng không tệ lắm nhỉ?
Nếu cho mình chọn thì mình vẫn sẽ chọn không kết hôn sớm như vậy. Đơn giản vì trạng thái độc thân nó khác với đã có gia đình chứ. Dù chồng không ép mình phải làm gì bao giờ, nhưng tự mình lại đặt ra những trách nhiệm cho bản thân. Khi đã chung sống thì phải chăm sóc lẫn nhau. Điều đó không có nghĩa là ở chung một nhà không vui. Sống với nhau có nhiều niềm vui lắm chứ. Chẳng qua là tính mình vốn thích ở riêng thôi.
Nếu tính cách đã độc lập cao như vậy, việc có con rồi phải chăm con có khiến Nhàn mệt mỏi không?
Hai năm đầu, mình dành rất nhiều thời gian bên con, học cùng con. Càng về sau, bé càng trở nên tự lập và con chăm sóc ngược lại cho mình nữa. MÌnh thấy mình là mẹ “hư” lắm luôn! Khi ra đường, con sẽ là người chỉnh váy lại cho mình, nhắc nhở mình “mẹ ơi mẹ mặc váy lòi ra nè”, “sao mẹ lại mặc corset ra ngoài vậy mẹ”. Mỗi sáng con sẽ dọn giường con mình, mình bệnh thì con cũng là người chăm mình. Con mình hay lắm, riết rồi thấy nó làm má mình nhiều hơn! Mình muốn xỏ môi mà sợ con buồn nên chưa dám xỏ. Tính cách mình thay đổi nhiều từ khi có con. Sinh con ra là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với mình.

“Sinh con ra là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với mình.”
Nhàn thấy tính cách mình thay đổi như thế nào?
Kiên nhẫn nhiều hơn. Nhà mình không bao giờ đánh mắng con cả. Thường thì sẽ nghe con nói lý lẽ. Nếu không nói được, thì mình sẽ giải thích cho con hiểu như một người lớn luôn. Càng về sau, mình lại càng thấy có kết quả. Rồi mình cũng áp dụng điều đó vào công việc của mình. Như ở Thu Vén đây, từ ngày mình lắng nghe nhiều hơn, kiên nhẫn nhiều hơn, thì mọi người tự động làm, mình không cần phải nhúng tay vào nhiều nữa.
Mình luôn xem em bé bình đẳng, như bạn vậy đó. Ví dụ như con chơi trò đó có thể té ngã, mình sẽ báo cho con biết trước hậu quả, rồi để con tự quyết định. Con vẫn muốn làm gì cũng được. Ba mẹ vẫn ở đây với con. Khi con té thiệt, ba mẹ ở bên dỗ dành. Lần sau có chuyện như thế lăp lại, con sẽ tự nhớ. Mình muốn để cho con được tự do trải nghiệm và đưa ra quyết định cho chính mình.
Vậy khi đã nhắc con rồi nhưng con không nghe, vẫn chơi để té ngã, trầy xước thì sao?
Thì… ráng chịu thôi chứ sao. Chỉ là té thôi mà. Anh và mình vẫn ở bên, ôm ấp và chữa vết thương với con.
Cũng từng có những lần con chơi những trò nguy hiểm, như đu ra ngoài lan can, những lúc đó, anh sẽ là người lường trước và xuống dưới đỡ cho con để “giảm thiểu thiệt hại”.

“Từ ngày có con, mình trở nên kiên nhẫn hơn, lắng nghe nhiều hơn…”
Trước đây thấy Nhàn thích mặc đồ linen, giỡ bỗng dưng thấy màu sắc hơn rồi, tại sao thế?
Đơn giản vì nhà mình không thuê người giúp việc, mà chị phải nấu ăn, dọn dẹp các thứ, nên mình sẽ lựa đồ nào mà giặt xong không cần phải ủi, mà không ai biết, để mà đỡ cực. Đó là lí do tại sao có một thời gian mình rất trung thành với đồ linen.
Khi Drobebox tới, thật sự là đã “cứu” một người có gia đình như mình dữ lắm. Mua đồ thì dễ rồi, nhưng mà giặt giũ, bảo quản, cái nào phải treo, cái nào phải xếp,… thì mệt lắm. Mình thích ít đồ, không muốn để nhiều đồ trong nhà. Chồng mình thì lại thích mua, cái gì cũng mua hết nên tủ đồ nhà mình chồng chất, đồ ảnh nhiều gấp 10 lần đồ mình ấy, không thể nào chịu nổi!
Vậy nên hai phần ba tủ đồ của chồng sẽ nằm ở công ty. Mình không cho để ở nhà nữa, chật chội. Nhưng anh đi làm về, mặc đồ dơ thì vẫn là một tay mình giặt xếp cho anh. Mỗi lần anh đi công trình về, đồ dơ lắm, giặt cực hơn nhiều. Nên thú thật nghĩ đến giặt đồ mình nản lắm. Thời con gái, mình thích mặc lụa cơ, nhưng khi có gia đình rồi, nghĩ đến cảnh giặt giặt ủi ủi mà nản. May giờ có Drobebox nên mình có thể quay lại với đồ lụa rồi nè!
Cảm ơn Nhàn vì một buổi trò chuyện thú vị! Chúc Nhàn và gia đình gặp được nhiều niềm vui trong cuộc sống!
Women of Drobebox là một series những câu chuyện được kể bởi chính những nàng thơ của Drobebox về cuộc sống, niềm tin và ước mơ của họ, nhằm lan toả những điều tích cực đến những người xung quanh. Nếu bạn muốn chia sẻ câu chuyện của mình, hoặc đơn giản là muốn tâm sự cùng Drobebox, hãy liên hệ với Drobebox tại đây.